Chủ Nhật, 23 tháng 11, 2014

Nakigahara - the GazettE









Sắc xuân khiến tôi phát điên dễ dàng, giá mà tôi có thể quên đi
Dán chặt mắt vào vẻ đẹp của điêu tàn.  Bật cười khi biết rằng mình cô độc
Lần thứ ba sắc xuân ùa về. Kìm nén hơi thở. Tôi vẫy vùng giữa bùn lầy nhơ nhớp 
Chìm dần, khi chẳng thể chống chọi
Và bàn tay này bóp chết hiện thực
Dễ dàng nhận lấy tổn thương
Tôi chôn vùi tên chính mình



Gốc rễ suy tàn khuấy động mặt nước, bánh răng xoay vòng 
Lắng tai nghe tiếng rít chói tai , tôi có điên thật sự không?
Biển cả cũng những lời cấm kị, tất cả là thế. Là tôi nhầm lẫn khi nghĩ rằng nó trong sạch



Tạm biệt… tôi rơi vào bóng đêm không lối thoát
Tạm biệt… thế là hết rồi



Nước mắt, nước mắt, nước mắt… cơn mưa mang theo những lời than vãn, tuôn rơi khi trước mắt tôi chẳng còn gì
Những từ tôi đã viết mờ nhòe
Nước mắt, nước mắt, nước mắt… Rồi sẽ có ngày cạn khô. Tôi sẽ bị giết chết trong âm thầm
Để rồi khi bước vào những chiếc bóng, tôi mất trí



Gốc rễ suy tàn khuấy động mặt nước, bánh răng xoay vòng 
Khi ném mình vào âm thanh đổ vỡ. Tôi nhận ra mình cũng hệt như thế



Nước mắt, nước mắt, nước mắt… cơn mưa mang theo những lời than vãn, tuôn rơi khi trước mắt tôi chẳng còn gì
Những từ tôi đã viết mờ nhòe
Nước mắt, nước mắt, nước mắt… chảy dài cùng cô độc và tôi tiếp tục cuộc sống trong câm lặng
Hằn sâu trong trí óc, tôi, sẽ chẳng còn mỉm cười nữa








Là tôi, yêu người   
Là tôi, ngắm nhìn người
Là tôi, khao khát người
Là tôi, đánh mất người

Là người, yêu tôi
Là người, chiêm ngưỡng tôi
Là người, hủy hoại tôi, 
Là người, chiếm đoạt tôi

Cũng chính người đã giết tôi






Bản dịch thuộc về sakurared (Chono Black)
Vui lòng không chỉnh sửa, repost bất cứ đâu




















Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét