Thứ Ba, 13 tháng 8, 2013

Sanatorium - Plastic Tree





















Anh khép chặt hàng mi, đọng lại trong trái tim là bóng hình em
Âm thầm đến như cơn sốt nhẹ, tình yêu đã kiệt quệ, gắng chút hơi tàn
Anh khóa lại trái tim, rất nhiều cái tôi tan biến vào trong ngực 
Giá như anh bị thiêu đốt cùng đam mê bằng trò chơi cấm đoán,rồi thì cô độc sẽ trở thành sắc màu đẹp đẽ
Lặp lại mãi,bản nhạc không hồi kết. Hồi ức nhảy múa nơi đầu kim đồng hồ
Vui buồn cũng hệt như phép màu. Bao nhiêu centimet còn lại anh không thể dõi theo?





Những ngón tay khép chặt đã buông lơi
Như thể chúng đang nhẹ nhàng vang lên lời giã biệt
Dù cho anh có gọi tên một người đã xa
Thế giới này vẫn thế, em không quay về
Gió không thổi, vô số mảnh vỡ ngọt ngào tản mác
Nếu nhặt chúng lại và ráp lại thành câu đố,có lẽ tình yêu là một thứ tuyệt diệu biết bao





Giữa triệu triệu ánh sáng, còn bao lâu chúng ta có thể trông thấy nhau?
Đừng để mất mật khẩu. Mất bao nhiêu năm ánh sáng để đến nơi chúng ta gặp lại?
Đóa hoa mộng bừng nở trong cơn mê
Như thể chúng đang chầm chậm nói lời từ biệt
Rì rầm. Khi lồng ngực bị vây kín
Anh chẳng thế đến được đâu





Ngắm nhìn bó hoa 
Héo úa từng bông,từng bông một
Hiện thực tàn khốc mà anh chẳng tài nào chạm tới
Nước mắt từ nỗi khao khát mòn mỏi chảy dài














Lừa dối thánh thần và rồi anh nhận lại được gì?
Trôi tuột khỏi kẽ tay là điều một ngày nào đó rồi cũng sẽ đến
Những ngón tay khép chặt đã buông lơi
Có giọng nói khẽ cất lên lời từ biệt
Dù cho anh có gọi tên một người đã xa
Thế giới này vẫn thế, em không quay về





Anh tỉnh giấc, đóa hoa mộng vỡ tan
Nỗi đau lặng lẽ, trong viện điều dưỡng…
Thì thầm. Khi trái tim được khỏa lấp
Anh chẳng thể rời khỏi nơi này
Thứ trói buộc anh chính là "trái tim anh"
Ở chốn đó em đang cười chăng em?
Trong viện điều dưỡng. 
Trong viện điều dưỡng. 
Trong viện điều dưỡng.








Bản dịch thuộc về sakurared (chonoblack)
Vui lòng không chỉnh sửa, repost bất cứ đâu








Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét