Thứ Bảy, 6 tháng 4, 2013

1582 - Kamenashi Kazuya









Lời oán trách ngọt ngào
Xoa dịu cõi lòng













Tôi đang bị khống chế đến tận đầu ngón tay
Cả người tê liệt
Sâu trong tiềm thức, tôi dần ngã quỵ
Tôi đang nơi nao và vì sao?
Ánh đèn chập choạng trước mắt
Giấc ngủ ngàn thu, cái chết



Lời oán trách ngọt ngào 
Đôi môi đỏ thắm



Trái tim chết lặng bắt nhịp cuồng dại
Tắm mình trong bể máu



Trong đôi mắt đối diện với những miền đất không bến bờ
Sẽ phản chiếu điều gì?
Xin hãy dùng đôi tay người ôm lấy tôi.



Khi thời khắc đã điểm
Tôi lặng người suy tư
Đặt tay lên ngực
Và ước sao mình đừng tỉnh dậy
Là yêu…



Con tim rướm máu
Chỉ cần thấy người vết thương sẽ lành miệng
Cả lúc trong vô thức tôi vẫn biết
Đó không chỉ là khao khát



Thứ thuốc chữa lành vết thương hiệu nghiệm làm sao
Mai này tôi và người sẽ khônng đi đâu nữa
Người không muốn thế sao?



Nhận chìm chính mình trong bể máu



Những giấc mơ và muôn vì tinh tú vụt mất khỏi bầu trời
Tôi cùng người ngắm nhìn ngày qua ngày
Tôi đặt tay lên ngực mình và chỉ mong
Xin đừng, xin đừng tỉnh giấc



Xúc cảm nhẹ nhàng này là gì
Cứ đổi màu theo từng phút từng giây
Mãi mãi, mãi mãi, dùng ái tình giam cầm tôi trong vòng tay đó



Lời oán trách ngọt ngào
Xoa dịu cõi lòng



Trong đôi mắt đối diện với những miền đất không bến bờ
Sẽ phản chiếu điều gì?
Xin hãy dùng đôi tay người ôm lấy tôi.



Khi thời khác đã điểm
Tôi lặng người suy tư
Đặt tay lên ngực
Và ước sao mình đừng tỉnh giấc



Những giấc mơ và muôn vì tinh tú vụt mất khỏi bầu trời
Tôi cùng người ngắm nhìn ngày qua ngày
Tôi đặt tay lên ngực mình và chỉ mong
Xin đừng, xin đừng tỉnh giấc



Xúc cảm nhẹ nhàng này là gì
Cứ đổi màu theo từng phút từng giây
Mãi mãi, mãi mãi, giam cầm tôi trong vòng tay đó
Bằng ái tình





Bản dịch của sakurared (chonoblack)
Vui lòng không chỉnh sửa, repost bất cứ đâu






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét