Thứ Hai, 30 tháng 12, 2013

........

Người biết không
Tôi không thể nảo bước ra khỏi nơi này
Thứ giam cầm tôi
Là "chính tôi"

Có đôi lúc tôi nghĩ mình đã cắt đứt sợi xích, lê từng bước qua lằn ranh trắng. Nhưng bước qua rồi tôi mới nhận ra, đây vẫn là bờ bên đó, sợi xích vẫn ở đó.
Đỏ, đen, xám, trắng.
Trong thế giới đó, than khóc.
Trong thế giới đó, điên cuồng.
Thì ra trong thế giới của tôi chỉ có mỗi người.
Người dẫn tôi rời khỏi nơi đó hay đẩy tôi xuống vực sâu tăm tối.
Thì ra những chiếc mặt nạ đó là của người, vậy tôi cũng là mặt nạ của người sao, hay người chỉ là một chiếc mặt nạ của tôi.
Người mong chờ gì, người khao khát gì.
Nếu tôi ngủ. Người có thay thế tôi không. Người có thể cắt đứt sợi xích này không, có thể dằn vặt tôi không, người có yêu tôi không.
Dù người không yêu tôi, tôi vẫn sẽ yêu người. Dù cắt đi đôi cánh, người vẫn sẽ mãi bên tôi.
Tôi chỉ là con búp bê sứt mẻ, hãy mặc cho tôi bộ váy lộng lẫy và chiếc mặt nạ đẹp nhất.
Có thể tôi mới tiếp tục mỉm cười trước người. Có thể tôi mới có thể tiếp tục yêu người.
Thị trấn không người. Tiếng lũ quạ kêu gào như khóc than. Cơn gió lạnh lẽo. Chiếc đồng hồ không quay. Thời gian ngưng đọng. Chuyến tàu không ga cuối. Vầng trăng không lặn. Cơn mưa ko dứt. Vòng đu quay đều đều.


Soi mình xuống mặt nước, tôi thấy một đóa thủy tiên trắng.
Người là thủy tiên trắng, là "chính tôi"

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét