Bản dịch thuộc về sakurared (chonoblack).
Vui lòng không tự ý chỉnh sửa, repost bất cứ đâu.
Khi treo mình giữa đêm buồn , muôn vì sao cất tiếng hỏi
“Sao người cứ mỉm cười với nét mặt cô đơn như thế?”
Khi tôi thấy mình chẳng thể làm được gì, tôi đã muốn khóc, nhưng
Trong ngực tôi, sâu trong trái tim tôi, có một đôi cánh
Khi nhắm mắt lại, tôi thấy cơn gió thổi qua nơi phố thị
Và tôi thả hồn theo cơn gió nhẹ lala lula lula…
Chầm chậm, nhẹ nhàng, hiện thực nhường chỗ cho quá khứ
Và lúc nào đó, ta sẽ gặp nhau khi dòng chảy thời gian kết thúc phải không em?
Tôi có yêu được mình không?
Bản thân này, tinh cầu này, tôi có yêu chúng không?
Lời nguyện cầu chân thành, cho những ngày tươi đẹp , cho cơn mơ vô tận
Ánh dương ló dạng, trong căn phòng này, tôi tỉnh giấc, lalalulalala…