Cho ta một chén vong tình thuỷ
Cho ta biết ta phải điên bao nhiêu lần nữa mới quên được người.
Chấp niệm quá sâu, không sao buông bỏ, càng vùng vẫy mong thoát ra càng nhấn chìm bản thân trong vô vọng. Ta biết là vô vọng, biết không bao giờ có gì cũng không hi vọng chút nào, chính ta cũng tưởng đã buông được nhưng nào có phải.
Càng sai, sai càng nhiều càng nhận ra là không quên được. Càng điên cuồng muốn quên lại càng nhớ. Không phải tình cảm quá nhiều mà là không quên.
Ta mang chiếc mặt đó không phải vì người, không phải muốn người khó xử chỉ không muốn người nợ ta. Ta cười, ta nói không phải với người, dù người thế nào thì ta vẫn là ta. Ta đùa, ta giỡn với tình cảm không phải vì ta lưu luyến người, chỉ vì ta không cam lòng. Ta không quên được người nhưng người có còn quan trọng với ta nữa đâu.
Phải, ta là kẻ thua cuộc, thua rất đau. Phải mất bao lâu nữa. Người quên ta mất rồi.
Nực cười thay.
Ta thắng cả thiên hạ, bại trong tay người.
Cho ta một chén vong tình thuỷ
Đổi lấy một đời không bi thương
Cho dù ta có uống say
Cho dù tim ta có tan nát
Cũng sẽ không thấy ta rơi lệ nữa