Mưa rơi rơi, thân thể tôi đông cứng vì lạnh
Lệ rơi rơi… đọng thành vũng
Khi vầng dương ló dạng nước mắt tôi rồi sẽ khô cạn?
Với đôi mắt thế này tôi chẳng thấy được gì
Khi mây tan, cầu vồng có xuất hiện?
Tôi chẳng đòi hỏi gì ở bầu trời này…
Tin tưởng đấy, nhưng làm được gì
Không có ô trong tay, mưa tuôn xối xả trên người tôi
Khi sống tiếp, tôi phải tin vào điều gì?
Vậy nên, trái tim tôi đánh mất hi vọng
Ai đó nói tôi biết rằng vì sao phải sống và giá trị của cuộc sống
Những thứ không thể biến mất đó đã khích lệ tôi
Dưới vùng trời này…
Khóc… khóc đi… nước mắt cùng mưa
Ở nơi đây chúng sẽ không tan biến…
Khóc … khóc đi … nước mắt đã khô rồi
Cuối cùng, trái tim này cũng chết thôi
Khi vầng dương ló dạng nước mắt tôi rồi sẽ khô cạn?
Với đôi mắt thế này tôi chẳng thấy được gì
Khi mây tan, cầu vồng có xuất hiện?
Tôi chẳng đòi hỏi gì ở bầu trời này…
Cứ một mình nói thế, rồi thì “lí do” cũng biến mất
Tạm biệt
Bản dịch thuộc về sakurared (chonoblack)
Vui lòng không chỉnh sửa, repost bất cứ đâu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét