Gương kia ngự ở trên tường
Đừng nói em là người đẹp nhất nữa
Ngoài kia gai độc của kẻ thù bủa vây lấy em
Khoác lên vẻ nhân từ, hiền dịu
Mụ ta mang bữa tối đến cho em
Khi em ngậm nó vào miệng, mụ mỉm cười...
Lúc ý thức lịm dần, em chìm vào cõi mơ
Câu chuyện cổ tích em đã đọc ngày bé thơ. Thời gian của em dừng lại
Người ơi, em ước sao người đánh thức em bằng một nụ hôn
Và mang em khỏi cỗ quan tài trắng em đang say ngủ
Hận thù như một màn kịch
Dù em có nguyện cầu, chàng hoàng tử của em nào có đến.
Gương ơi, gương hỡi
Đơn giản làm sao, siết cổ hay hôn lên má ngươi
Ta sẽ thôi ghen tị với kẻ khác
Một đứa trẻ bảy tuổi
Nó vờ hồn nhiên và giúp đỡ em
Để rồi đặt tay lên cổ em và mỉm cười ranh mãnh
Chẳng thể gạt đi dòng nước mắt
Cũng chẳng thể thở được. Em ngất lịm
Em sắp tan biến khỏi thế giới này, hãy nhanh đến bên em
Đừng hỏi em vì sao, em không trả lời được đâu
Lòng căm hờn còn nhiều hơn cả tình yêu
Chỉ một lát nữa thôi, liệu em có còn sống không?
Âm thanh sự sống của em im bặt
Như cô nàng cắn phải quả táo độc
Rồi ngủ mãi
Người hỡi, em ước sao người đánh thức em bằng một nụ hôn
Lời em nói từ tận đáy lòng mình người có nghe thấy chăng?
Nếu đi qua những bậc thang và mở cánh cửa
Người sẽ tìm thấy em
Người ơi, em ước sao người đánh thức em bằng một nụ hôn
Và mang em khỏi cỗ quan tài trắng em đang say ngủ
Hận thù như một màn kịch
Dù em có nguyện cầu, chàng hoàng tử của em nào có đến.
Trước lúc em mãi mãi tan biến...
Bản dịch thuộc về sakurared (chonoblack)
Vui lòng không chỉnh sửa, repost bất cứ đâu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét