Ánh trăng ma mị chiếu rọi
Ngoài bờ rào, cánh hoa bỉ ngạn rải rác
Trong lớp lớp hành lang dọc ngang nối liền
Đời người vốn rất vô thường
Con đường kĩ nữ
Là mộng, chỉ là mộng
Những ngày trụy lạc tan tác như lá thu
Địa ngục trước mắt
Món tiền đắt đỏ mời gọi hoa bướm dập dìu
Ánh mắt thỏa mãn cười giễu dục vọng cám dỗ
Xoay vòng, cố nén xuống cảm giác buồn nôn
Giấc mơ chắp vá tiếp diễn bất tận
Buôn hương bán phấn, đam mê hoan lạc
Dâng cho kẻ thống trị điệu vũ quay cuồng
Nước dãi trong mồm lũ khốn
Lấp lánh với ngón trỏ
Nén nhang tỏa khói
Truyền đi chuỗi dài âm thanh phố kĩ viện
Bộ dáng phóng túng cho thứ tình yêu tầm thường
Quả lựu chin đỏ bằng đau đớn
Thời khắc rực rỡ nhất
Liếm đi, để thỏa mãn mối tình một đêm
Cú thúc tham lam xé toan cùng mưu ma chước quỷ
“Cảm xúc” là thừa thải, toan tính phản bội
Kiêu hãnh được lũ đàn ông đeo đuổi chỉ như bóng ma đố kị
Phẩm giá chìm chìm nổi nổi
Lay động, lay động, lay động
Ái tình có xóa được không?
Buôn hương bán phấn, đam mê hoan lạc
Phục sức, dâng cho kẻ thống trị điệu vũ quay cuồng
Hiện thực là cơn mộng, mộng mị là ảo giác
Ảo giác lại chính là hiện thực — khoảng hẹp của đêm đen
Khi mà đàn ông trên mây thì đàn bà đang đày đọa mình dưới địa ngục
Cán cân đỏ nặng trên vai
Bộ dáng phóng túng cho thứ tình yêu tầm thường
Quả lựu chin đỏ bằng đau đớn
Vang vang tiếng trống ngực dồn dập giữa đêm khuya
Như tiếng chuông báo cháy
Còn hơn mọi điều
Hồng liên thắm sắc
Đêm nay, lại đến, mang “xuân sắc” ra mà bán
Vây mình trong ngọn lửa cứu rỗi...
Buông xuôi chính là xiềng xích của cả một đời
Bản dịch thuộc về sakurared (chonoblack)
Vui lòng không chỉnh sửa, repost bất cứ đâu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét