Chủ Nhật, 12 tháng 8, 2012

Lala...lula...lula






Có lẽ khi cố ngăn đôi mắt mình nhìn thấy những điều ấy, dù là trốn chạy, dù là dối lòng thì tâm hồn thấy thật bình lặng.

Khi đã thấy mệt mỏi thì không gì tốt hơn là từ bỏ.

Khi thấy có những thứ không thuộc về mình thì nên buông tay.

Khi thấy không bước tiếp được nữa thì hãy đứng lại mà nhìn dòng chảy cuộc sống vẫn tiếp tục.

Người lữ khách bằng lòng làm một kẻ xa lạ. Khi lê bước chân đơn độc trên hoang mạc bao la, người lữ khách dù có kiệt sức nhưng vẫn cứ vô lo, vô nghĩ.

Khi nhận ra không thể tìm thấy ốc đảo xanh tươi giữa hoang mạc khô cằn, người lữ khách đã bật khóc. Nhưng khóc có ích lợi gì, cuộc hành trình vẫn phải tiếp tục, con người ta vẫn phải sống tiếp kiếp lữ hành.





"Khi tôi thấy mình chẳng thể làm được gì, tôi đã muốn khóc, nhưng

Trong ngực tôi, sâu trong trái tim tôi, có một đôi cánh

Khi nhắm mắt lại, tôi thấy cơn gió thổi qua nơi phố thị

Và tôi thả hồn theo cơn gió nhẹ lala lula lula…"


Nếu có thể, hãy buông bỏ đi, có lẽ sẽ đau, có lẽ sẽ buồn, có lẽ sẽ hối. Nhưng, có quan trọng nữa không? Cửa đã khép, xuân đã không còn. 


"Lời nguyện cầu chân thành, cho những ngày tươi đẹp , cho cơn mơ vô tận

Ánh dương ló dạng, trong căn phòng này, tôi tỉnh giấc, lalalulalala…"



Cuộc lữ hành bất tận, người lữ khách vẫn khao khát nơi chốn bình yên..





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét