Thứ Tư, 15 tháng 5, 2013

Namida drop - Plastic Tree














Một thoáng cảm xúc không cất thành lời, lạnh dần, khô dần
Trong lòng thấy có chút xót xa










Em này, nắng chiều đang dần buông, trên thành phố thủy tinh 
Em đã quên mất một thứ ở nơi đây
Giọng nói khiến trái tim anh xao xuyến, chính là em
Anh phải kìm cảm xúc của mình lại
Chúng ta gọi tên nhau, giữa tinh cầu  này anh đã gặp được em
Khi nước mắt tuôn rơi, thứ gì đang lụi tàn?  Khi lời giã biệt tan biến, anh không biết sẽ còn gì sót lại?
Một thoáng cảm xúc không cất thành lời, lạnh dần, khô dần, trong lòng thấy có chút xót xa



Hoàng hôn ghé qua, ảo giác giữa thành phố thủy tinh
Giữa muôn ngàn ánh đèn màu, vẫy chào tạm biệt nhau
Những cái ngoéo tay ước hẹn chỉ là lời nói dối
Chỗ móng tay xước, đến giờ anh vẫn thấy âm ỉ đau
Trong vô thức anh anh gom những bức vẽ lại, đâu có bức nào giống em
Khi nước mắt tuôn rơi, liệu anh có quên đi? Khi nỗi buồn đã không còn, anh có thấy được không ?
Ánh đom đóm lập lòe giữa thế giới muôn màu, lạnh lẽo, khô cằn. Chúng biến mất. Anh xiết chặt hai tay vào nhau



Mọi thứ nhạt nhòa dưới ánh trăng
Nhưng anh vẫn mong cơn gió ngân vang như bài hallelujah sẽ đến được với em
Em à, em đang làm gì thế? Em đang ở đâu vậy? Nói cho anh biết với



Khi nước mắt tuôn rơi, thứ gì đang lụi tàn?  Khi lời giã biệt tan biến, anh không biết sẽ còn gì sót lại?
Một thoáng cảm xúc không cất thành lời, lạnh dần, khô dần, biến mất rồi
Dù thế giới này ngày một điên cuồng bởi gian dối, chắc anh cũng chả để tâm đến
Đâu đó trên hành tinh này, anh cất tiếng hát
Để em mỉm cười, ở một nơi trên tinh cầu này







Bản dịch thuộc về sakurared (chonoblack)
Vui lòng không chỉnh sửa, repost bất cứ đâu
















Aaaaaaaaaaaaaaaaa, file tạo từ 29/4/2011, 2 năm rồi mới trans đc :(((((((( xúc động quá

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét