Thứ Hai, 22 tháng 7, 2013

Có xa không?

Trong giấc mơ rạn nứt
Trong nỗi tuyệt vọng mơ hồ
Hoa hồng trắng
Tiếng nhạc du dương
Màu đỏ chói mắt
Ẩn ẩn hiện hiện
Con đường đến đó
Tăm tối như đáy vực
Một bàn tay
Đẩy về phía trước
Một bước một bước
Thêm một bước nữa thôi


Có chăng
Bước qua cây cầu đó sẽ không còn nhớ gì nữa
Dòng nước đen thét gào như oán trách
Bên bờ sông hoa đỏ nở rộ
Kẻ tội đồ lặng người nhìn


Tiến lên
Lùi lại
Phải chi mặt trời không mọc thì hay biết mấy
Con chim nhỏ cắt phăng đôi cánh
Dõi mắt lên trời cao
Nó không bay được nữa
Nhưng nó vẫn muốn ngắm bầu trời
Nhắm mắt lại


Nỗi sợ không tên
Ác mộng đằng đẵng
Một sớm mai thức dậy
Ánh sáng xuyên qua thân thể
Lặng nhìn căn phòng trống rỗng
Ngắm thế giới vô tình trôi qua
Vô hình vô dạng
Có xa không một chuyến hành trình


Kẻ tội đồ đã điên rồi
Dằn vặt
Hành động tự hoại không gây đau đớn cho chính kẻ đó
Điên rồi
Mê cung sụp đổ
Mặt nạ vỡ nát
Còn lại gì
Bật cười
Màu đỏ cứu rỗi
Đau đớn 
Thỏa mãn
Khóc 
Cười
Đường đi mịt mờ




Cảm ơn
Xin lỗi



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét