(Phong tháp)
Đã ngừng thổi, mang sắc màu cho bóng tối đêm đen
Nỗi sợ hãi đeo đẳng đến vô chừng
Tôi hoàn toàn cô độc giữa miền đất xa lạ
Thế giới đầy hoài niệm
Chỉ là ảo ảnh thôi sao?
Cả tâm hồn và thể xác
Bị cuốn đi trong gió
Mang đến bên em
Trong cơn gió, tôi cất tiếng gọi tên em
Viễn cảnh u tối sẽ không xảy ra thêm nữa
Thoảng qua thế giới này
Giọng nói run rẩy của tôi
Cả tâm hồn và thể xác
Bị cuốn đi trong gió
Ước ao có được em
Không ai lên tiếng
Chẳng gì cả, cơn gió ánh sáng chính là cả thế giới
Ánh sáng xuyên qua
Cả giấc mơ cũng rơi vào trầm mặc
Chẳng bỏ ai lại phía sau
Cả tâm hồn và thể xác
Bị cuốn đi trong gió
Mang đến bên em
Không ai gọi
Chẳng gì cả, cơn gió ánh sáng
Phải chăng là cả thế gian bao la
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét