Chủ Nhật, 8 tháng 7, 2012
Bao lâu
Tôi biết
Mặt hồ vẫn còn gợn sóng lăn tăn
Nhưng sóng nhỏ thôi
Và một ngày nào đó
Mặt hồ sẽ lại tĩnh lặng
Nước hồ thu
Vui đấy, mừng đấy, hoài niệm đấy
Nhưng tôi biết xuân đã qua và nếu xuân lại đến
Đã là mùa xuân khác mất rồi
Tôi vẫn thích mùa thu hiện tại hơn
Thích cảm giác thời gian trôi lặng lẽ mà chả hề biến động
Những chiếc lá vàng phủ kín lòng người
Cơn gió thu mát lành mang đi nước mắt
Như một buổi chiều ngồi lặng trên ghế đá công viên
Thơ thẩn nhìn mây trời
Một cảm giác yên bình như trong những thước phim trắng đen
Xa rời thế giới thật ồn ã
Rảo bước qua những con phố
Không một bóng người
Dòng thời gian lặng lẽ trôi
Cát chầm chậm chảy xuống chiếc đồng hồ cát
Khi tôi khẽ mở mi mắt
Giấc mơ đã không còn
Bản nhạc đã sai một nhịp đâu đó
Không thể tẩy xóa, không thể sửa chữa
Thế giới nhuốm màu hoàng kim tráng lệ
Tôi khép lại cánh cửa
Và mở một cánh cửa khác
Phải mất bao lâu
Cho đến khi mở một cánh cửa khác nữa
Alice à
Thế giới thần tiên của cô nơi đâu
Hay vốn dĩ
Nó chả hề tồn tại
Tôi mỉm cười
Bởi tôi biết
Thứ tôi tìm kiếm
Chả phải thế giới thần tiên
Tôi chỉ cần
Một tia nắng ấm
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét