Trái tim tôi thật yên bình.
Nhẹ lòng
Một chút cánh hoa
Rơi...
Một chút nước
Chảy...
Ốc đảo vẫn xanh tươi
Vẫn ươm mầm để hoa nở rộ
Vẫn nuôi dưỡng để lũ chim cất tiếng hót
Tôi không muốn trái tim mình hóa hoang mạc
"Hạnh phúc là thế nào" "Vui ra sao" "Thế nào là thỏa mãn"
Tôi chẳng cần biết nữa
Những ngày bình lặng trôi qua
Đó cũng là một loại hạnh phúc
Khép lại cánh cửa
Tự mình thắp lên ánh sáng
Đã đủ thỏa mãn
Có thể nói, có thể cười
Như thế là vui
Học cách hài lòng
Vỗ về bản thân
Hơi ấm từ một đôi bàn tay
Ôm lấy xúc cảm
Để nó không vỡ tan
Tôi khao khát ánh sáng
Nhưng chưa từng cố gắng tự mình thắp lên ánh sáng
Tôi khao khát hơi ấm
Nhưng chưa hề nghĩ thân thể mình rất ấm áp
Đột nhiên nhớ tới anh
Có thể anh là người ở lại
Ôm ấp hoài niệm
Khi mọi người vẫn đang tiến về phía trước
Dừng lại và nghỉ ngơi
Để nhìn cho rõ
Mình thật sự muốn gì
Anh đã từng tự hỏi mình "Với tôi thế nào mới là hạnh phúc"
Anh không hối hận với những gì mình đã chọn.
Giờ thì tôi có thể nói rằng "Tôi không hối hận"
Bởi trong mắt tôi là bầu trời màu xanh
Nắng có màu vàng
Nếu đó là cách tôi có thể trút bỏ gánh nặng
Vậy thì đừng hối tiếc.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét