Bản dịch thuộc về sakurared (chonoblack)
Vui lòng không chỉnh sửa, repost bất cứ đâu
Ánh mặt trời và tiếng lũ ve sầu cười nhạo tôi
Ở nơi tận cùng thế giới
Khi tôi nhìn lại, dĩ vãng đã nhạt nhòa
Tôi chẳng thể nhớ nổi chút gì, cả cái tên người tôi từng yêu
“Tôi muốn biến mất”, “Tôi không thể tan biến”, “Tôi muốn biến mất”
Lúc nào cũng thấy đau đớn, buốt nhói, nhưng nó sẽ không phai mờ
Ngày nào đó tôi có thay đổi không? Có được không? Có được không?”
Mùa hè đó, tôi đã chống chọi đến đáng thương
“Tương lai trước mắt chẳng còn gì”
Vầng thái dương điên cuồng của ngày hôm đó và giọng nói của em
Ở nơi tận cùng thế giới
“Tôi muốn biến mất”, “Tôi không thể tan biến”, “Tôi muốn biến mất”
Lúc nào cũng thấy đau đớn, buốt nhói, nhưng nó sẽ không phai mờ
“Được chứ?” “Được” “Cảm ơn” “Tạm biệt”
Nhắn với chình mình mùa hè ấy
“Xin lỗi, tôi không làm được. Em đang cười tôi nhỉ? Bằng nụ cười gượng gạo như thế
Rồi tôi sẽ lại được tái sinh
Sinh ra để lại là chính mình
Và tôi sẽ cười với nụ cười hạnh phúc nhất
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét