Liệu họ có biết tình yêu có ý nghĩa thế nào chăng?
Những tháng ngày đã phôi pha
Hãy để em nghe thấy bài ca nhẹ nhàng
Anh còn nhớ chăng, ngày ấy
Ta đã cảm thấy sao khi ta gặp nhau
Vậy tạm biết nhé Ngây thơ
Chúng ta không thể về lại tháng ngày xưa
Khi chúng ta vô tư và tràn đầy sức sống
Tại anh hết đấy
Hôn em đi
Ôi, mọi thứ vẫn còn quanh em đấy thôi
Ôi, anh yêu, anh yêu, làm sao em có thể yêu một ai khác
Chỉ mình anh thôi
Không tuyệt sao khi ta sống là chính mình?
Những lúc quyết định sao trong em có ai đó cứ cản trở
Vậy tạm biệt nhé Hạnh phúc
Em muốn quay về những lúc đó
Khi chúng ta vô tư và tràn đầy sức sống
Anh à, một lần nữa thôi
Hôn em đi
PV trông rất vui, nhạc cũng rất nhẹ nhàng nhưng khi đọc lyric mới thấm cái buồn nhẹ nhàng của nhạc. Có những thứ đã qua và dù ước ao cũng không đem nó trở về được.
Đây không phải lời nhạc, mà chỉ là lời giới thiệu của album. Cứ coi như là lời dẫn chuyện để bước vào thế giới của Dada vậy. Nếu ai từng đọc qua lyric của Velvet Eden sẽ thấy, thế giới trong những bài hát là thế giới của những con búp bê khao khát làm người, của lũ nhện, của những gì bí ẩn, một thế giới tối tăm, ảm đạm như thị trấn bỏ hoang. Để thả hồn vào nhạc Velvet Eden, hãy thử tưởng tượng mình là nhân vật chính không thì nó sẽ rất khó hiểu. Và mình tin là những ai yêu thích manga của Kaori Yuki sẽ hiểu được cảm giác này.
“Con đường của Alice” là miền đất ảo mộng của riêng ta
Không ai đến được đó dù họ có cố gắng thế nào
Nhưng ta vẫn mong có ai đó như người
Ta những mong người sẽ xé bỏ lớp vỏ cũ
Và lớn lên từ đấy đề nắm bắt cơ hội
Nhưng có giống nhau đến thế nào đi nữa, đó vẫn là hai người khác nhau
Chẳng có ai hỏi đến lỗi lầm người đã phạm phải
Người sẽ không đến được đây nếu tâm hồn người không biết mơ mộng
Chính ta nói thế
Nhưng cứ nhìn vào trong gương đi
Đó là thân thể của người, vào tối nay
Có thật là người muốn rút lui không, hỡi người?
Chào mừng đến với thế giới bất hạnh nơi thời gian không tồn tại
Người có thể bước từng bước đến với phần thưởng của mình
Nào, chúng ta hãy tiếp tục câu chuyện dài đã chìm vào quên lãng
Thần dân của vương quốc bóng tối đang chờ chuyến viếng thăm của người
(Sebastian) Giọng nói của người vang vọng trong đêm Ta sẽ làm theo những gì người muốn, như đã kí kết trong giao ước (Ciel) Ngươi là ác quỷ, chỉ là con tốt thí Khi đêm đến, ngươi khiêu vũ trong bàn tay ta
Có lẽ khi cố ngăn đôi mắt mình nhìn thấy những điều ấy, dù là trốn chạy, dù là dối lòng thì tâm hồn thấy thật bình lặng.
Khi đã thấy mệt mỏi thì không gì tốt hơn là từ bỏ.
Khi thấy có những thứ không thuộc về mình thì nên buông tay.
Khi thấy không bước tiếp được nữa thì hãy đứng lại mà nhìn dòng chảy cuộc sống vẫn tiếp tục.
Người lữ khách bằng lòng làm một kẻ xa lạ. Khi lê bước chân đơn độc trên hoang mạc bao la, người lữ khách dù có kiệt sức nhưng vẫn cứ vô lo, vô nghĩ.
Khi nhận ra không thể tìm thấy ốc đảo xanh tươi giữa hoang mạc khô cằn, người lữ khách đã bật khóc. Nhưng khóc có ích lợi gì, cuộc hành trình vẫn phải tiếp tục, con người ta vẫn phải sống tiếp kiếp lữ hành.
"Khi tôi thấy mình chẳng thể làm được gì, tôi đã muốn khóc, nhưng
Trong ngực tôi, sâu trong trái tim tôi, có một đôi cánh
Khi nhắm mắt lại, tôi thấy cơn gió thổi qua nơi phố thị
Và tôi thả hồn theo cơn gió nhẹ lala lula lula…"
Nếu có thể, hãy buông bỏ đi, có lẽ sẽ đau, có lẽ sẽ buồn, có lẽ sẽ hối. Nhưng, có quan trọng nữa không? Cửa đã khép, xuân đã không còn.
"Lời nguyện cầu chân thành, cho những ngày tươi đẹp , cho cơn mơ vô tận
Ánh dương ló dạng, trong căn phòng này, tôi tỉnh giấc, lalalulalala…"
Cuộc lữ hành bất tận, người lữ khách vẫn khao khát nơi chốn bình yên..
Đóa hồng thân thương. Trong thế giới này,em là tất cả với ta Cả trong hiện tại,quá khứ lẫn tương lai. Ta hát vì em Giọng nói từ đáy vực sâu trườn lên mặt đất. Một khúc ca oán than còn tăm tối hơn cả bóng tối Một trái tim vẹn toàn. Giọng ca giáng xuống từ cõi trời. Âm nhạc cất lên từ nỗi đam mê còn đỏ hơn cả hồng nhung Ta chưa hề biết sống vui vẻ là thế nào Tại sao ta lại sinh ra trong hình hài xấu xí này? Tại sao? Em ao ước gì? Em nghĩ gì? Chỉ một lần thôi, ta muốn nhìn thấy tình yêu bên dưới lớp mặt nạ xấu xí này Sinh ra giữa cõi trần thế mà chẳng biết đến ái tình đã bị bóng tối đẩy xuống vực sâu… Em phải lựa chọn! Hãy đến bên ta! Không ai có thể ngăn ta lại ! Ta chưa hề biết sống vui vẻ là thế nào Tại sao ta lại được sinh ra dưới hình hài xấu xí? (Vì sao?) (Em ước gì?)(Em nghĩ gì?) Chỉ có ngọn đèn đường thiêu đốt lòng ngực nóng rát.Ta không thể nào quên được đoạn kết của tình yêu này Đến đây nào,đã đến lúc em đắm mình trong ánh sáng Dù cho em có quên đi,nhưng ta vẫn sẽ nhớ mãi,nhớ mãi Đóa hồng thân thương. Trong thế giới này,em là tất cả với ta Cả trong hiện tại,quá khứ lẫn tương lai. Ta hát vì em Sinh ra giữa cõi trần thế mà chẳng biết đến ái tình đã bị bóng tối đẩy xuống vực sâu…