Mưa...
Chỉ màu màu trắng xóa
Lạnh buốt...
Giá như mưa có thể gột rửa sạch cảm xúc này
Tôi phải gọi cảm giác này là gì đây
Tôi không biếtt
Buồn cười thật,tôi không biết dù nó đang dày vò tôi
Niềm hi vọng vô vọng tản mác như những hạt mưa rơi
Đưa bàn tay ra hứng
Nhưng...
Chẳng thể giữ nổi hạt mưa nào trong tay mình
Nếu một ngày nào đó,tất cả cảm xúc này hóa thành mưa
Rơi xuống...
...Và biến mất
Có phải tôi sẽ hạnh phúc không?
Có chắc là tôi sẽ không hối hận?
Tôi không thể nào trả lời nổi
Con người là một sinh vật thật phức tạp
Muốn rũ bỏ đi. Nhưng... có phải tôi đang sợ hãi chăng?
Sợ hãi một ngày mai thức dậy
Và không còn nhớ gì về điều đó
Mưa vô tận
Có chiếc dù nào đó chìa ra cho tôi không
Chẳng có chút hơi ấm nào cả
Chỉ có mưa cứ rơi mãi như những giọt nước mắt k bao giờ dứt
Lạnh quá...
Mưa
Không phải hôm nay,mà đã từ rất lâu rồi,một cơn mưa dai dẳng
Tôi tự hỏi, không biết bao giờ thì trời mới thôi mưa. Một ngày nào đó chăng?
Cơn mưa đầu mùa sao buồn và lạnh đến thế
Ngồi nghe Rain của SID
Mưa rơi ngoài kia,mưa rơi trong bài hát,mưa rơi trong lòng
Mưa còn rơi ở nơi đâu nữa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét