“Giờ anh đang ở đâu vậy?”
“Anh có khỏe không?”
“Anh hạnh phúc chứ?”
“Chắc anh đã không còn như xưa…”
Em không hối tiếc khi quyết định làm thế
Người phụ nữ một thân một mình giữa sân ga Tokyo. Mệt mỏi quá
Còn lí do gì để em níu kéo cuộc sống nữa đâu
Em những tưởng những tháng ngày hạnh phúc là mãi mãi
Đứa trẻ trong bụng em sao mà giống anh quá
Em đã từng hạnh phúc, hạnh phúc biết bao. Nhưng tại sao em không thể ngăn được dòng lệ tuôn nhòe khóe mi
Điều đó khiến anh không vui sao?
Với anh em là một gánh nặng phải không anh?
Thế nên anh mới bỏ rơi em mà không một lời từ biệt?
Mùa xuân năm em mười bảy, em căm ghét anh và chiếc váy cưới treo trên tường
Khi anh quay lưng cất bước ra đi, hình ảnh đó bùng lên trong đôi mắt em và chẳng thể nào phai nhạt
“Anh mệt mỏi vì tình yêu của em”, anh bỏ em lại mà không nói thêm một lời nào
Anh có hiểu cho… cảm giác em phải trông đợi mỏi mòn…?
Đau đớn khỏa lấp trái tim em
Dù cho em có kêu gào đến đâu chăng nữa, nào có gì thay đổi. Em vẫn mong ngóng bóng dáng anh
Em không muốn những kí ức đau đớn này sẽ ám ảnh đứa trẻ còn chưa ra đời
Mẹ xin lỗi. Mẹ thậm chí còn không thể âu yếm con trong vòng tay như một người mẹ
Mùa xuân năm em mười bảy tuồi. Em khóc cho những tháng ngày xưa dù em biết chúng không bao giờ quay lại
Sâu trong thâm tâm, đôi tay em đã buông lơi
Điều đó khiến anh không vui sao?
Với anh em là một gánh nặng phải không anh?
Thế nên anh mới bỏ rơi em mà không một lời từ biệt?
Bộ váy cưới còn treo trên tường…
“Giờ anh đang ở đâu vậy?”
“Anh có khỏe không?”
“Anh hạnh phúc chứ?”
“Chắc anh đã không còn như xưa…”
Với giọng nói của đứa trẻ mà em không có cơ hội nhìn thấy.
Em đợi xuân về…
(Bản đã chỉnh sửa)
Bản dịch thuộc về sakurared (chonoblack)
Vui lòng không chỉnh sửa, repost bất cứ đâu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét