Bản dịch thuộc về sakurared (chonoblack)
Vui lòng không chỉnh sửa, repost bất cứ đâu
Tôi đã mơ một giấc mơ
Một thị trấn tối tăm, ảm đạm
Không một bóng người, không ánh sáng
Cơn gió nóng ẩm dạy tôi biết “cô đơn”
Dù tôi cất tiếng gọi tên em, thanh âm vẫn biến mất giữa không khí
Tôi chờ đêm tàn, nhưng đêm vẫn cứ đấy
Giấc mơ chạm đến điểm kết khi tôi vừa bước đi
Thời gian trôi mãi mà chả hề biến động
Sự trống rỗng xâm chiếm cơ thể này
Sợ khoảng trống em để lại, tôi đã thay thế bằng một bản sao
Dù tôi cất tiếng gọi tên em, thanh âm vẫn biến mất giữa không khí
Dẫu ta thật gần, tâm hồn vẫn cứ xa xôi
Ngày ấy là khi nào? Kí ức tận đâu đâu – nó có trở thành hư vô không?
Bởi không thay đổi được gì, ngày ấy, tôi đã buông xuôi
Và đến giờ vẫn không thể cười nổi
Thật lâu đêm mới qua đi
Tiếng lũ ve sầu vang lên khô khốc
Sợ khoảng trống em để lại, tôi đã thay thế bằng một bản sao
Dù tôi cất tiếng gọi tên em, thanh âm vẫn biến mất giữa không khí
Dẫu ta thật gần, tâm hồn vẫn cứ xa xôi
Ngày ấy là khi nào? Kí ức tận đâu đâu – nó có trở thành hư vô không?
Tất cả vỡ thành từng mảnh
Bởi không thay đổi được gì, ngày ấy, tôi đã buông xuôi
Và đến giờ vẫn không thể cười nổi
Tôi sẽ ngủ mãi trong lòng bóng tối thăm thẳm
Nước mắt của lũ ve sầu
Lại thế, xuân đã qua mà hoa đào chẳng mảy may khoe sắc
Chuyện sẽ như thế thêm bao nhiêu lần?
Những ngày tiếp diễn vô tận không chút xê dịch
Tiếng lũ ve sầu vang lên khô khốc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét