Thứ Sáu, 25 tháng 11, 2011

KAZE - Kagrra









Cơn gió lạnh thoảng trên má và bịt chặt đôi tai trống rỗng
Phía xa xa kia, nơi tôi đã quên lãng khi cái chết ghé qua


Giờ em có còn nhớ chăng?
Lời hẹn ước ta trao nhau ngày ấy
Tuyết trắng mời gọi như lúc
Tôi tìm em nơi nao


Dù có khóc, dù có cười, bầu trời vẫn cứ xanh trong
Khi khăng khăng chối bỏ thực tại
Là lúc nhận ra ngày ấy không còn trở lại
Tôi chỉ khẽ mỉm cười


Vạch ra con đường cho riêng mình và ghi nhớ nơi tôi đã bắt đầu bước đi
Tôi đã tìm thấy vầng mây ảm đạm và nước mắt đã nói lên tất cả


Khi đã mệt nhoài với những giấc mơ triền miên, tôi mãi đợi chờ nơi đây
Quanh em tỏa ra ánh sáng ấm áp
Đôi tay này dịu dàng ôm lấy


Dù có khóc, dù có cười, bầu trời vẫn cứ xanh trong
Khi khăng khăng chối bỏ thực tại
Là lúc nhận ra ngày ấy không còn trở lại
Tôi chỉ khẽ mỉm cười


Nếu những cảm xúc bất biến này cứ không thôi thổn thức, đôi tay này không tài nào chạm đến nơi đó
Tôi tin rằng điều đó đã khắc vào trong tâm


Dù hai ta khóc hay cười, dù ta cố gắng, tôi vẫn xem đó là niềm hạnh phúc
Ngày ấy mãi không quay lại
Tôi chỉ khẽ mỉm cười


Dù có khóc, dù có cười, bầu trời vẫn cứ xanh trong
Khi khăng khăng chối bỏ thực tại
Là lúc nhận ra ngày ấy không còn trở lại
Tôi chỉ khẽ mỉm cười


Tôi khẽ mỉm cười…








Bản dịch này thuộc về mình. Vui lòng không tự ý repost, chỉnh sửa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét