Thứ Bảy, 26 tháng 11, 2011

HALLELUJAH - 12012







Bản dịch này thuộc về mình. Vui lòng không tự ý repost, chỉnh sửa.






Dù cho đôi mắt này có đánh mất đi ánh sáng
Và đôi tay này hóa thành tro tàn
Tôi vẫn sẽ giang rộng đôi cánh và bay lên thật cao
Hướng về khoảng trời vô tận đó

“Tôi k cần cái gọi là “tự do” hay một thứ nào đó tương tự”
Tôi nói thế khi đang ngước nhìn bầu trời với nước mắt dâng trào trên khóe mi

Tôi sẽ giữ mãi ước nguyện và nổi đau từ bầu trời kia trút xuống
Ngập tràn,nhấn chìm cả con người
Tất cả đông cứng,phủ lên vết thương và phiền muộn trong tôi
Em ở đây,mỉm cười lạnh lùng.

Dù cho đôi mắt này có đánh mất đi ánh sáng
Và đôi tay này hóa thành tro tàn

Nếu chỉ có một điều ước trở thành hiện thực
Em sẽ mong ước điều gì đây?

Đã bao lâu rồi kể từ khi chúng ta lãng quên
Không còn một ai biết được,đúng không?

Tôi sẽ giữ tiếng thét và ước nguyện của mình mãi vang vọng trong thành phố này
Bằng cách xóa tan những thứ vô nghĩa
Đôi mắt lạnh lùng của em luôn ban cho tôi hi vọng
Và cả đau thương để tôi tiếp tục sống
,
Một dấu hiệu nhỏ nhoi rơi rớt từ kẻ nứt giữa những tầng mây
Như lời cầu nguyện an lành từ đất mẹ
Mang bình yên đến thế giới này,nơi mà em không cảm thấy gì khác ngoài cô độc

Tôi không muốn tin,chỉ cầu mong,1 bài thánh ca
Tôi không muốn tin,chỉ cầu mong,1 bài thánh ca

Dù cho đôi mắt này có đánh mất đi ánh sáng
Và đôi tay này hóa thành tro tàn


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét