Thứ Sáu, 25 tháng 11, 2011

Rasakura - Kagrra











Bản dịch này thuộc về mình. Vui lòng không tự ý repost, chỉnh sửa.






Những cánh đào tản mác gợi nên cảm xúc trong tôi
Đến em, không thể yêu em nữa, bằng nỗi đớn đau từ tận đáy lòng
Trái tim tôi đã úa màu, lặng lẽ đi qua từng mùa dài
Người tôi không yêu được nữa, mong em nuôi nấng những nụ hoa mãi xanh tươi
Cơn gió mang theo tiếng thở dài
Tuyết chảy dài bởi âm thanh giục giã
Cố đô tôi đã mơ về
Khi ta nhắm mắt lại và nắm chặt tay nhau, chúng ta bồng bềnh giữa trời xanh




Những cánh đào tản mác gợi nên cảm xúc trong tôi
Đến em, không thể yêu em nữa, bằng nỗi đớn đau từ tận đáy lòng
Trái tim tôi đã úa màu, lặng lẽ đi qua từng mùa dài
Người tôi không yêu được nữa, mong em nuôi nấng những nụ hoa mãi xanh tươi
Cuộc sống mệt nhoài
Hoa đào vẫn đẹp xinh cả khi chúng rơi xuống
Khiến tuyết tan chảy, thấm vào đất mẹ, giữa làn khói trắng
Rồi giấc mơ của em sẽ có màu gì?




Nguyện ước bất biến đã xa vời tầm tay
Những ngày xa xưa không cách chi chạm đến khuất sau những giọt nước
Giai điệu ngọt ngào tôi không còn nghe được giờ nơi đâu?
Không bao giờ tôi bỏ đi để tình yêu này phải tan biến



Thêm một lần…
Những cánh đào tản mác gợi nên cảm xúc trong tôi
Đến em, không thể yêu em nữa, bằng nỗi đớn đau từ tận đáy lòng
Trái tim tôi đã úa màu, lặng lẽ đi qua từng mùa dài
Người tôi không yêu được nữa, mong em nuôi nấng những nụ hoa mãi xanh tươi
Tình yêu của tôi len lỏi và thổi qua những ngọn cây
Mong rằng lời thề vĩnh cửu sẽ trường tồn, dành cho em, người tôi không yêu được nữa

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét