Bản dịch này thuộc về mình. Vui lòng không tự ý repost, chỉnh sửa.
Em là tình yêu vĩnh cửu của tôi. Thế nên tôi mới có thể sống và sống được ở nơi đây
Xin hãy cho tôi biết em nhìn thấy gì
Thậm chí khi tôi khép chặt trái tim mình
Chẳng có nơi để tôi tin tưởng vào một ai, những ý nghĩ đó hướng đến tòa nhà chọc trời
Những gì tôi thật lòng mong ước khi tôi nguyện cầu vẫn chẳng có ai nghe thấy, chúng biến mất một cách nhẫn tâm
Tôi không tin mình có thể quên được khoảng thời gian đó, vào ngày ấy ở nơi ấy
Những lời tôi đã thề thốt bằng cuộc đời mình chỉ là dối trá. Tôi sẽ không còn có thể nhìn thấy ánh sáng
Vì sao em khóc? Em cảm thấy thế nào?
Tại sao em chết? Câu trả lời vẫn đang phiêu du ở nơi nào đó
Em vẫn sống. Những ngày trở thành sự thật
Tôi sẽ tin thế
Kẻ áp đặt nụ cười đã phát rồ. Cơn mưa mang đến nỗi buồn càng tuôn rơi
Giờ trái tim tôi và em chẳng còn đồng điệu với nhau. Chúng chỉ vang lên lời giã biệt
Về đâu, cô độc, cánh cửa không có chìa khóa, yếu mềm. Bóng tối, tình yêu, những lời nói cứu rỗi
Tất cả đều đang thay đổi, thứ gì đang nuốt trọn tất cả? Tôi phó mặc thân thể cho quy luật này
Vì sao em khóc? Em cảm thấy thế nào?
Tại sao em chết? Câu trả lời vẫn đang phiêu du ở nơi nào đó
Em vẫn sống. Những ngày trở thành sự thật
Tôi sẽ tin thế
Cơn mưa nặng hạt phản chiếu trên ô cửa kính. Dòng lệ không ngớt của tôi hiện lên trên ô cửa kính
Em, người tôi yêu đã không còn ở nơi đây. Tương lai mà tôi ao ước đã không còn hiện hữu
Em chỉ nói một lần thôi,tôi là nạn nhân của em, Tôi cứ không ngừng nhắc lại điều đó, em là nạn nhân của tôi
Dù cho điều đó chỉ là cho kẻ đến sau, tôi vẫn muốn quay lại những ngày xưa ấy. Dù cho điều đó chỉ là cho kẻ đến sau, tôi vẫn muốn ôm lấy em
Lá khô từ hàng cây bên đường rơi trên mặt đất, quay về. Tương lai mà tôi dùng sinh mệnh mình vẽ ra đang chết dần
Em có thể xóa đi lí do sinh tồn của tôi không? Cảm ơn tình yêu của em, người mang đến nỗi cô độc.
Xin hãy cho tôi biết em nhìn thấy gì
Thậm chí khi tôi khép chặt trái tim mình
Chẳng có nơi để tôi tin tưởng vào một ai, những ý nghĩ đó hướng đến tòa nhà chọc trời
Những gì tôi thật lòng mong ước khi tôi nguyện cầu vẫn chẳng có ai nghe thấy, chúng biến mất một cách nhẫn tâm
Tôi không tin mình có thể quên được khoảng thời gian đó, vào ngày ấy ở nơi ấy
Những lời tôi đã thề thốt bằng cuộc đời mình chỉ là dối trá. Tôi sẽ không còn có thể nhìn thấy ánh sáng
Vì sao em khóc? Em cảm thấy thế nào?
Tại sao em chết? Câu trả lời vẫn đang phiêu du ở nơi nào đó
Em vẫn sống. Những ngày trở thành sự thật
Tôi sẽ tin thế
Kẻ áp đặt nụ cười đã phát rồ. Cơn mưa mang đến nỗi buồn càng tuôn rơi
Giờ trái tim tôi và em chẳng còn đồng điệu với nhau. Chúng chỉ vang lên lời giã biệt
Về đâu, cô độc, cánh cửa không có chìa khóa, yếu mềm. Bóng tối, tình yêu, những lời nói cứu rỗi
Tất cả đều đang thay đổi, thứ gì đang nuốt trọn tất cả? Tôi phó mặc thân thể cho quy luật này
Vì sao em khóc? Em cảm thấy thế nào?
Tại sao em chết? Câu trả lời vẫn đang phiêu du ở nơi nào đó
Em vẫn sống. Những ngày trở thành sự thật
Tôi sẽ tin thế
Cơn mưa nặng hạt phản chiếu trên ô cửa kính. Dòng lệ không ngớt của tôi hiện lên trên ô cửa kính
Em, người tôi yêu đã không còn ở nơi đây. Tương lai mà tôi ao ước đã không còn hiện hữu
Em chỉ nói một lần thôi,tôi là nạn nhân của em, Tôi cứ không ngừng nhắc lại điều đó, em là nạn nhân của tôi
Dù cho điều đó chỉ là cho kẻ đến sau, tôi vẫn muốn quay lại những ngày xưa ấy. Dù cho điều đó chỉ là cho kẻ đến sau, tôi vẫn muốn ôm lấy em
Lá khô từ hàng cây bên đường rơi trên mặt đất, quay về. Tương lai mà tôi dùng sinh mệnh mình vẽ ra đang chết dần
Em có thể xóa đi lí do sinh tồn của tôi không? Cảm ơn tình yêu của em, người mang đến nỗi cô độc.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét