Bản dịch này thuộc về mình. Vui lòng không tự ý repost, chỉnh sửa.
Giờ đây, ta có ao ước thì cũng chỉ vô dụng, cho ta thấy ta không phải đang trả giá
Bước theo con đường không dẫn đến một tương lai phiền muộn, chỉ có nanh nhọn của ta
Ngày được sinh ra,đêm thần thánh
Nhìn thấy dòng lệ từ hình hài được tạo nên bởi chữ viết cứ như đang nói dối
Con rối mang đầy vết sẹo. Điệu nhạc khiến đôi tai ta đau buốt
Vượt qua tấm rèm nhung, ta ngăn em lại khi em đang nhảy múa
Xé nát lớp vỏ mang mùi hoa hồng trên người em, để lại một vết cắn
Bóp chết hơi thở của em. Ta đang đứng đây, móng tay nhuộm dầy máu đỏ
Có lẽ là tình yêu...
Nhuộm máu…
Tâm trí uể oải...
Dường như là ảo giác...
Ta không biết tại sao ta lại khao khát nó nhưng đó là nguyên do cho ý định thật sự của ta, đúng chứ?
Bài hát buồn thương, bài hát điên cuồng
Điệu nhạc điều khiển ý nghĩ của ta, thay đổi hình dạng và trở thành trò cười trong đêm sầu muộn
Con rối mang đầy vết sẹo. Điệu nhạc khiến đôi tai ta đau buốt
Xé nát lớp vỏ mang mùi hoa hồng trên người em, để lại một vết cắn
Bóp chết hơi thở của em. Ta đang đứng đây, móng tay nhuộm dầy máu đỏ
Có lẽ là tình yêu...
Nhuộm máu…
Tâm trí uể oải...
Dường như là ảo giác...
Ta được dẫn đường bởi ánh sáng, ánh sáng từ những ngọn đèn
Ta bị mê hoặc bởi thứ tình yêu ngu ngốc
Ta muốn đánh cắp em,người bị đầu lưỡi ta giữ lấy
Ta đang điều khiển em bằng thứ thuốc mang tên kịch câm
Khép lại đôi mắt kim loại rực rỡ, bị trói bằng chiếc còng bạc
Trong căn phòng tăm tối, ta đang cám dỗ em. Cô vũ công bale non nớt
Bằng ngón tay mình, ta đánh dấu trên cổ em
Bằng âm điệu, chữ viết của em khiến nước mắt như đang kể một câu chuyện
Bởi ta yêu em và căm hận em, thế nên hãy mãi mãi ở bên ta
Em vẫn là con búp bê không thể bước đi
Bước theo con đường không dẫn đến một tương lai phiền muộn, chỉ có nanh nhọn của ta
Ngày được sinh ra,đêm thần thánh
Nhìn thấy dòng lệ từ hình hài được tạo nên bởi chữ viết cứ như đang nói dối
Con rối mang đầy vết sẹo. Điệu nhạc khiến đôi tai ta đau buốt
Vượt qua tấm rèm nhung, ta ngăn em lại khi em đang nhảy múa
Xé nát lớp vỏ mang mùi hoa hồng trên người em, để lại một vết cắn
Bóp chết hơi thở của em. Ta đang đứng đây, móng tay nhuộm dầy máu đỏ
Có lẽ là tình yêu...
Nhuộm máu…
Tâm trí uể oải...
Dường như là ảo giác...
Ta không biết tại sao ta lại khao khát nó nhưng đó là nguyên do cho ý định thật sự của ta, đúng chứ?
Bài hát buồn thương, bài hát điên cuồng
Điệu nhạc điều khiển ý nghĩ của ta, thay đổi hình dạng và trở thành trò cười trong đêm sầu muộn
Con rối mang đầy vết sẹo. Điệu nhạc khiến đôi tai ta đau buốt
Xé nát lớp vỏ mang mùi hoa hồng trên người em, để lại một vết cắn
Bóp chết hơi thở của em. Ta đang đứng đây, móng tay nhuộm dầy máu đỏ
Có lẽ là tình yêu...
Nhuộm máu…
Tâm trí uể oải...
Dường như là ảo giác...
Ta được dẫn đường bởi ánh sáng, ánh sáng từ những ngọn đèn
Ta bị mê hoặc bởi thứ tình yêu ngu ngốc
Ta muốn đánh cắp em,người bị đầu lưỡi ta giữ lấy
Ta đang điều khiển em bằng thứ thuốc mang tên kịch câm
Khép lại đôi mắt kim loại rực rỡ, bị trói bằng chiếc còng bạc
Trong căn phòng tăm tối, ta đang cám dỗ em. Cô vũ công bale non nớt
Bằng ngón tay mình, ta đánh dấu trên cổ em
Bằng âm điệu, chữ viết của em khiến nước mắt như đang kể một câu chuyện
Bởi ta yêu em và căm hận em, thế nên hãy mãi mãi ở bên ta
Em vẫn là con búp bê không thể bước đi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét